XUYÊN QUA ĐIỀN VIÊN CỐ TỬ TÌNH

  -  
  Trong căn chòi nhỏ của Cố Tam gia, Cố Tam, Tô thị, Tử Nương ngồi trên giườn, mặt âm trầm nhìn tía người Tử Dục, Tử Diệc và Tử Tình đang đứng. Cố Tam đôi mắt phức tạp nhìn xấp giấy thượng hạng trên bàn và nghiên mực tốt. Lòng không biết là tư vị gì.Hồi sáng móc túi đưa cho bé gái nhỏ 30 văn tiền, nói là đưa nàng nhưng trong lòng hắn nghĩ nhỏ gái nhỏ hiểu chuyện sẽ không xài bừa bãi, lại thấy có con trai lớn và nam nhi thứ cha đi cùng nhất định sẽ không để nàng xài tiền bậy bạ. nhưng hắn thật không ngờ bé gái nhỏ lại dùng hết 30 văn tiền này. mà thứ nàng cài đặt lại là bút mực và giấy. Nhìn xấp giấy trên bàn Cố Tam lạnh giọng nói:"Tình Nhi, con giải thích cho phụ vương tại sao lại xuất tiền tải mấy cái này? nhỏ chẵng lẽ không biết nhà chúng ta đang cần tiền sao, bé vung tay một cái lại xài hết 30 văn tiền. Tình Nhi con thật là..." Cố Tam lại con quay quý phái Tử Dục và Tử Diệc mắng:"Tình Nhi còn nhỏ chưa hiểu chuyện, hai con đã lớn rồi lại không biết dạy muội muội của mình. Hai con đây là làm sao?"Tử Dục và Tử Diệc cúi đầu, trong lòng cũng khó chịu, bọn hắn cũng đã khuyên muội muội, cũng đã ngăn cản nàng. Nhưng tiền là nàng cầm, nàng lại nhất quyết muốn thiết lập, bọn hắn chẵng lẽ cướp tiền trên tay nàng giấu đi sau. Tử Diệc lơ đễnh liếc mắt nhìn tiểu muội.Tử Tình ngước mắt nhìn người một nhà. Sau đó cúi đầu đi đến bên bàn, nhị tay ôm lấy mấy thứ giấy bút mình vừa thiết lập trên trấn. Mắt khổng lồ tròn lung linh nhình Cố Tam "Cha, Tình Nhi muốn luyện chữ. Thật sự rất muốn. Cha, đừng mắng Đại ca và Tam ca nữa, là Tình Nhi không tốt sau này con sẽ không như vậy nữa. Cha người đừng giận có được không?"Cố Tam nghe giọng nói nhỏ nhỏ của nhỏ gái thì mềm lòng. Nhưng mà hắn nhớ lại 30 văn tiền cứ như vậy bị nàng tiêu sài một cách vô ích thì gương mặt cũng không dể coi. Mặt lạnh nhìn Tử Tình nói:"Con muốn luyện chữ để làm gì? nhà chúng ta hiện tại không dư dã bé lại nhắm mắt tiêu xài như vậy. Tình Nhi bé làm phụ thân thất vọng quá"Tử Tình cúi đầu, gương mặt đáng thương rưng rưng nước mắt. Thân thể nhỏ nhỏ nhì vai trùng xuống nhìn rất đáng thương Chân nhỏ chậm chạp đi về phòng về phòng nhỏ của mình, trên tay vẫn không buông giấy mực vừa download. Đóng cửa lại cột dây thật chặt. Đây là phòng nhỏ của Tử Tình và Tử Nương, Tô thị nói các nàng là cô nương không thể ngủ bên ngoài được, nhìn rất kỳ cụt nên Tô thị kêu Cố Tam dừng vách làm phòng nhỏ mang lại nhị nàng.Tử Tình là vờ đáng thương mang lại qua chuyện đấy. Trước hết không muốn giải thích, nàng nãy giờ đã gấp gáp muốn bắt đầu làm lắm rồi. Tử Tình biết hành động hiện tại của nàng là không tốt nhưng nàng lại lười quan liêu tâm. Thôi kệ, cứ đợi làm xong rồi hãy nói với mọi người. Lấy nhì miếng vải nhỏ nhét vào lổ tai ngăn bớt âm tkhô giòn bên ngoài, Tử Tình bước về phía cái bàn nhỏ duy nhất trong phòng, thuần thục trải giấy ra, sau đó dùng mực mài nhẹ nhàng.Tử Tình lúc đầu muốn vẽ một bức tnhóc con đủ màu sắc nhưng mà nàng có chút lo lắng. Nàng hiện tại chỉ là một đứa nhỏ nhà quê. Các nàng lại không quyền không thế, nếu làm việc quá nổi bật thì rất dể rước họa vào thân. Được rồi... nàng không tạo màu xanh đỏ tím vàng nhưng nàng sẽ cải tạo lại màu mực đen này vậy. Mực Mặc dù là màu đen, nhưng màu đen cũng có nhều loại đó. Đen đậm, đen nhạt, đen vàng, đen đỏ, đen xanh, đen bóng. Người ở đây lại không biết chuyện này nha.Sau một lúc lâu chạy ra chạy vào biến đổi mực theo ý, cuối cũng khai mực bảy màu đã được Tử Tình làm ngừng. Tử Tình hài lòng với knhì mực này tay bắt đầu cầm bút chuẩn bị vẽ toắt.Nhẹ nhắm mắt, vào đầu tìm một hình ảnh đẹp nhất, khẽ phát họa vào đầu. Mở mắt, gương mặt Tử Tình hiện tại toàn bộ tập trung vào trang giấy. Tay cầm bút, nhẹ nhàng cẩn thận vẽ lên trên giấy. Từng nét bút nhẹ nhàng quét qua, nét đậm nét nhạt, nét lớn nét nhỏ. Màu mực đen đỏ xanh vàng cứ theo từng chổ tô đậm lên hạ nhạt xuống. Mùi mực thơm ngát phút chốc bay đầy phòng. Tử Tình mải mê chìm trong bức vẽ. Mắt tròng sáng xinh xinh, môi nhỏ khẽ mím,rất chuyên chú, rất tập trung. Bàn tay vẫn múa đều đều trên trang giấy trắng.Một lúc sau.Bức toắt hoàn thành. Tử Tình gác bút qua một bên, miệng nhỏ khẽ thổi phù phù chờ đến mực khô. Mở khổng lồ mắt nhìn. Một khung cảnh thiên nhiên sông núi hiện ra trước mắt. "Quá hoàn hảo" Tử Tình ghê động nói khẽ.Mặt biển rộng lớn, núi non trùng trùng, sinch động như thật, sống động như thật. Lúc nhìn vào bước ttrẻ ranh lại làm mang lại nhỏ người ta tâm tình thư thả. Nhẹ cưỡi gió đạp mây. Cảm giác như một làn gió nhẹ thổi vào tâm, mát tới tận xương. Sảng khoái thoải mái. Bút vẽ đậm nhạt, chổ mạnh mẽ hùng dũng, chổ nhẹ nhành uyển chuyễn. Màu sắc rỏ ràng là màu đen nhưng lại có thể cảm nhận được đây là cái lá màu xanh, đây là bông hoa màu đỏ, đây là trái chín màu vàng. Chổ này nước xanh biên biết, sóng gợn lăn tăng. Chổ này núi non hùng vĩ tựa như anh hùng nơi xa trường. Như loạn như lặng, Mặc dù là náo nhưng lại bình yên. Cảm giác... thật là khó nói nên lời.Tử Tình nhìn vào bức toắt có chút hoãn. Trỡ này là nàng vẽ sao? thật sự là nàng vẽ ra sao? tại sao có thể như vậy.


Bạn đang xem: Xuyên qua điền viên cố tử tình


Xem thêm: Diễn Viên Duy Thanh Qua Đời Ở Tuổi 61, Diễn Viên Duy Thanh



Xem thêm: Diễn Viên Ngọc Trinh Sinh Năm Bao Nhiêu, Tiểu Sử Ngọc Trinh, Tiểu Sử Ngọc Trinh

Nó... nó quá sức với tưởng tượng của nàng rồi. Tử Tình a, ngươi là một người quá tài giỏi rồi. Tử Tình nhìn bức tranh con tay cũng có chút run rẩy. Trỡ ràng đẹp quá. Nếu nhìn sơ qua sẽ không có cảm thấy nó có chổ nào hơn người. Nhưng, nếu dụng tâm mà nhìn nhất định sẽ cảm nhận được. Bức ttinh quái này không phải bình thường. Nó rất đặc biệt.. rất đặc biệt.Tử Tình hít một hơi. Nàng không nghĩ lại có thể vẽ đẹp như vậy. Kiếp trước Tuy là một họa sĩ nhưng cũng chỉ là nghiệp dư. Vẽ trỡ Mặc dù nói là đẹp nhưng chưa tới nổi xuất thần như bây giờ. Tử Tình cảm thán. Có phải giỏi không bởi vì nàng xuyên qua nên sở trường cũng tăng lên rồi không.Tử Tình gật đầu cảm thán sau đó lấy bức trỡ ràng vừa vẽ cẩn thận để qua một bên chờ mực khô. Tiếp tục lấy thêm một tấm giấy trải ra. Bút họa chậm chạm đề xuống.Bức họa này không vẽ cảnh mà là vẽ người. Một người con gái đứng ngóng về phía xa, khóe mắt đượm buồn. Cây cũng buồn theo. Gió cũng buồn theo. Ông mặt trời cũng buồn thức dậy. màn đêm u tối mưa rải rác bao bọc hòa theo nước mắt.Bức tnhóc con vẽ chấm dứt, mặc dù không đẹp như bức ttinh quái vừa rồi nhưng mang lại mang đến người ta cảm giác với mác. Tử Tình lật ra phía sau định lấy bút viết một đoạn văn ngắn. nhưng nhìn trang giấy này nếu đề bút phía sau thì sẽ bị lem hình vẽ phía trước. Buông bút Tử Tình liếc mắt. lấy bên cạnh gường có cái rổ đựng vải và kim chỉ của Tử Nươn. Tử Tình mắt lóe sáng.Cầm cây kyên nhỏ trên tay Tử Tình chấm mực viết từng nét cứng nhắc:.Tâm đoạn vô ngônLiễu liễu ư tâm đản tự thươngVô pháp loạn ngôn sự thế thườngDực nhật thiểu thuyên dư bệnh mãnCửu tuyền an lạc bất năng tương(Tạm DịchTrong lòng hiểu biết phải tự thương mìnhBất cẩn vào lời nói là chuyện thường tìnhNgày mai dù bệnh không thuyên giảm đượcchốn cửu tuyền dù đã yên ổn cũng sẽ chẳng bao giờ gặp lại.)(Ta xin lỗi vì đi trộm thơ nhưng mà ta thật không biết làm thơ bằng hán tự. Nhưng đang viết truyện cổ đại nên không thể lấy thơ hiện đại của ta được nên mấy nàng mang lại ta chém một chút nha)Nhìn nét mực nhỏ nhắn, Tử Tình gật đầu, xem như không tệ. Tuy có chút kỳ lạ nhưng có lẽ có thể qua ải. Tử Tình để bức toắt xuống thổi nhẹ chờ mực khô. liếc mắt nhìn ra cửa. Trời cũng xế chều. chợt cái bụng kiêu "rột.." một cái, Tử Tình sờ bụng mới chợt nhớ ra mình trưa giờ vẫn chưa ăn gì. Nhìn về phía cửa bị nàng đóng chặt. Tử Tình chậm chạp bước tới mở cửa.Vừa bước ra bên ngoài đã thấy phía trước có cái ghế trên ghế có một măn cơm nhỏ. Tử Tình sực nhớ thò tay lên gở hai miếng vải bị nàng nhét trong tai ra. nhìn măm cơm trước mặt Tử Tình cảm động. Có lẽ phụ thân và nương nghĩ nàng đang giận vì bị mắng nên mới chạy về phòng nhỏ trốn. Sợ nàng đói nên đem cơm để ở đây mang lại nàng. Bởi vì nàng nhét vải vào tai lại tập trung vẽ ttinh ma nên không nghe thấy tiếng nói của mọi người. Tử Tình khóe mắt cay cay, chuyển phiên lại nhìn nhì bức tnhóc trên bàn, sau đó chậm rải bưng măm cơm đi ra ngoài. bước vào phòng bếp. Tử Tình để măn cơm xuống bộ vạc mới bởi phụ thân đóng hôm trước rồi chuyển phiên người bước ra vườn. Cha, nương giờ này hẳn là ngoài đó đi.Cố Tam buổi trưa sau khi Tử Tình giận dỗi chạy về phòng thì trong lòng có chút hối hận, tự kiểm điểm mình thầm nghĩ có phải mình mắn nhỏ gái hơi nặng lời rồi không? lại nhìn ánh mắt nương tử nhìn mình trách móc thì lòng rối muốn chết. Đứng bên ngoài gọi bé gái nhưng không nghe nàng trả lời.Hôm ni Cố Tam đi tìm việc nhưng không tìm được, bởi vậy hắn không được vui. Lại thấy bé gái nhỏ cứ vô tư mà xài hết 30 văn tiền nên mới tức giận la mắng nàng. Hiện tại nhớ lại vào lòng Cố Tam bức rức... Hắn có lẽ hơi nặng lời với con gái nhỏ rồi."Chàng vẫn còn đang tức giận Tình Nhi sao?" Tô thị ngồi gieo hạt rau củ bên cạnh thấy Cố Tam đứng cuốc đất mà mày cứ chau lại thì nhẹ giọng hỏi."Ta... Aiiiii... Ta làm sao có thể giận bé bé đây. Ta là giận mình vô năng quá, không thể nuôi mẹ nhỏ các nàng sống tốt. Ta thật có lỗi với nàng và các con" Cố Tam đạm đạm trả lời Tô Thị. Giọng nói có chút mất mát.Tô thị dừng tay, ngước mắt nhìn Cố Tam."Chàng đừng nói vậy, Trong lòng ta chàng là người chồng tốt nhất. Chàng là chổ dựa mang đến mẹ con ta. Chàng không vì cha mà bán bé gái mình, ta rất cảm động. Tam Lang, chàng cũng đừng vì nghèo mà coi nhẹ bản thân mình. Ta tin chúng ta sẽ có ngày tốt hơn"